Đang ở trên sân thượng thì mama gọi: "Hương ơi, con có quà HN", nghe xong thì gãi đầu, nghĩ chắc mình nghe lầm, nên chỉa cái đầu xuống hỏi lại thì mama cũng trả lời y như trên, thế là tức tốc chạy xuống nhà, mà có nhanh được đâu vì vết mổ còn làm khổ mình lắm. Vừa đi vừa nghĩ ai gửi cho mình vậy ta, và gửi cái chi mô, có những cái tên đã xuất hiện trong đầu nhưng ko thể vì lâu rùi mình có liên lạc gì đâu. Đến khi cầm hộp quà trong tay, chỉ có mỗi tên mình, chẳng biết ai gửi, lắc vài cái nhưng ko thấy động tịnh gì, làm mình thấy kỳ kỳ, thế là đành soi mói cái hộp vậy. Ơ, có trấu nè, chắc là cây chăng??? những cái tên lại xuất hiện, HN ko phải thì chỉ còn có Hà Tây thôi, vậy thì... vậy thì... đúng rùi, lan huệ của chị T. Vừa mở vừa hồi hộp, đến khi thấy 2 ẻm thì vỡ ào, một cảm xúc dâng trào khó tả...
2 em ấy đây, Tuyết Thanh và Cam Thanh đã có mặt ở nhà mình nhé
Bỏ đi lớp áo cũ thì Tuyết Thanh xinh đẹp thế này, nhìn cái vòi hoa kìa, có đáng yêu ko nè
Lá của Cam Thanh vàng vàng rùi nên ngắt bỏ lun, cái dáng này cũng cool lắm nhỉ ^^
Em ni gốc BD, ko biết tên và cũng chưa thấy cái mẹt hoa lun, của nhỏ bạn cho, từ hồi mẹ con nhà nó bị mình truyền cho cái bệnh LH, thế là đi đâu thấy cũng tha về và ko quên phần mình.
Còn một em nữa, ko biết màu gì lun, mình nhổ của nhà trong, nhưng sao chỉ có một củ thôi, cỡ 6 - 7cm, còn một đám lóc nhóc thì thấy giống cam dại quá nên ko tha về. Quên chụp choẹt rùi nên nợ cái hình zậy, đến khi nào có hoa thì khoe cũng ko muộn mà... hihi
Thế là có thêm 4 bạn mới rùi, cảm ơn chị T và pạn H nhiều nhiều lắm, love you.
Ko biết 2 tuần nữa có thêm bạn phương xa nào ko, mong ngóng mấy bạn lâu lắm rùi... hình như cái duyên với mấy em bên nửa kia trái đất chưa tới thì phải...